Những ngày Hà Nội trong veo… những ngày mùa yêu cũ chợt về… Sáng chủ nhật một mình đi dạo quanh Hà Nội, lượn lờ qua các con phố cũ với những đám mây trôi lơ lửng. Những tia nắng muộn vội vàng vạch mây trắng vươn mình đón một ngày mới. Nắng dần dà len qua các tầng mây làm biếng thức dậy, làm thời gian chậm hơn khiến nhịp Hà Nội cũng chậm hơn trên những con đường. Những ngày Hà Nội trong veo, những ngày còn sót lại một chút se se lạnh của mùa đông dư vị. Người ta chở hoa trên phố, chở mùa yêu, mùa cũ trên từng ngách nhỏ. Những nhành hoa đủ màu sắc dong giải trên khắp phố phường thủ đô, len qua từng con phố, len qua những sắc màu thân thuộc, len qua mùa cũ… len qua những giọt hồng chảy thẳng vào trái tim… Tháng 3. Hà Nội cuộn mình giữa những ngày mưa phùn ướt nhẹp. Khoác áo xuống phố, chỉnh lại chiếc khăn choàng kẻ ô từng có người đan tay cho đeo và giữ. Giờ thì đúng là giữ nỗi nhớ bên mình và bước đi, lòng ướt mềm những xúc cảm. Rồi lại bước thật chậm qua nhữ...
Người tôi yêu ! Một thoáng chốc đã một năm trôi qua. Lòng bao cảm xúc lẫn lộn, bao cái gọi là những cảm xúc đầu đời, những cái nhìn những cái sũy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Từ cái nhìn đầu tiên, lòng cảm thấy thoáng vui, rồi dần nhận ra con tim luôn thổn thức mỗi khi cất tiếng gọi. Ngàn lần trong con người tôi đã có sự thay đổi nhẹ, những cái gọi là cảm xúc bất chợt đã tan biến bởi đó là cảm giác thực của tôi. Lòng tôi nhẹ nhàng mỗi khi thức dậy, thấy con người khỏe khoắn mỗi khi tôi nghĩ đến em. Tôi sẽ âm thầm đi bên em cho dù em có nhận ra tôi đã yêu em rồi hay không.//// ng B
Nhận xét
Đăng nhận xét