Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2016

Đi qua ngày gió

Gió vẫn thế - vẫn là tri kỷ của những ngày chênh vênh Ngày gió thổi, bụi tung một khoảng trời, tôi bỗng nghĩ tuổi thanh xuân của mình còn dài lắm, vậy cớ mà bản thân lại lơ đi một vài cơ hội cho mình. Ví dụ như: bỏ lỡ chuyến xe đến trường sớm, thay vào đó ngủ vùi và bắt chuyến xe đến muộn, bỏ lỡ một chương trình ca nhạc của một thời của tuổi ấu thơ, bỏ lỡ một chuyến đi, một cái nắm tay, hay bỏ lỡ một người dành tình cảm cho mình. Đứng giữa ranh giới của trưởng thành và non trẻ, hay đúng hơn là đứng bên vực của việc phải trưởng thành, những việc dại, việc khôn chợt ùa về, chợt nhận ra tuổi thanh xuân còn ngắn ngủi lắm, quay đầu, vòng thời gian đã chạy xa một khoảng trời. Chiều nay, thành phố có mưa bay – dư âm của cơn bão cũ, tôi ngả mình vào cơn gió hối hả, ngả mình vào những vòng xe. Một giai điệu cũ kỹ vang lên, tiếng leng keng của xe điện ùa về, một khung trời cũ. Tôi bỗng thấy vui, bỗng thấy chạnh lòng, và bống thấy mình ích kỷ và quá cố lạnh lùng. Kỳ lạ k...

Tháng tám - màu yêu thương gõ nhịp yêu thương

Hình ảnh
  Tháng Tám, nhẹ bước bên hiên nhà thấy thu lấm tấm vàng trên sợi nắng mỏng manh còn sớt lại. Cũng thật lạ, chỉ khi thu chúm chím nụ cười thì nắng mới khẽ buông lơi trên những chiếc lá vàng rơi, gió cũng chẳng vội vã cuốn heo may khe khẽ thổi se sắt lòng người.     Tháng Tám, thu về khiến lòng người quay quắt một nỗi nhớ, những mạch cảm xúc dịu dàng, êm đềm như những vuốt ve của cơn gió thu cứ mơn man trên làn tóc rối. Nỗi nhớ cuốn em nơi góc đường xưa, nơi quán cafe đã úa màu vàng lá, giờ chỉ riêng em vẫn ấm nồng một tình riêng vây kín.      Từng nốt mùa mang theo dư vị của tình yêu, em muốn trốn chạy, muốn dấu vào lòng thu những bóng nắng còn hắt xiên lên đốm lá vàng để xoay một vòng quay bất tận. Em muốn bước qua những chênh vênh của ngày cũ để thu khoác áo mơ phai dệt nên thảm lá vàng xao xác. Dù cho bao nhiêu năm trôi qua nỗi nhớ trong em dường như chẳng hề thay đổi. Vẫn là cái nắm tay vụng trộm nhẹ nhàng làm ấm lại tim nhau trong chiều thu ...

Tâm sự ngày thứ 6

Mùa đông đã đến rồi, nó đến bên ngoài cửa sổ, nó đến dưới bầu trời rộng lớn này. Chuẩn bị qua tháng 10 yêu dấu, những kỷ niệm rồi cũng sẽ qua đi, những gì sẽ bắt đầu từ hôm nay, đó là tình yêu.  Tình yêu nhiệm màu sẽ mang đến những hương hoa, những vị ngọt,... Tình yêu đến mang ánh sáng ngập tràn, xua đuổi cái lạnh của mùa đông, Cái lạnh đi bao nhiêu thì một làn gió mới, một ánh nắng mới mang đến một sự ấm áp vô bờ. Và một ngày tôi đã yêu, một tình yêu như bao tình yêu khác nó không chua xót, nó không chia xa, nó không khó hiểu, nó là sự bắt đầu cho một cuộc sống mới, một cuộc sống có em trong tâm trí tôi. Biết một ngày chưa hẳn em đã bước cùng tôi nhưng tôi sẽ cố gắng để có em kề bên, dù chỉ là trong tâm trí thôi cũng được, tôi sẽ mỉm cười khi nhìn em, tôi sẽ làm những gì có thể để mà chở che cho em. Tôi không có nhiều tiền, tôi chưa làm nhiều tiền, gia đình tôi không giàu sang, tôi không phải công tử con nhà giàu, nhưng tôi giàu, tôi gaiuf tình yêu, tôi giàu nghị lực, tôi giàu...

Em nghe mùa thu về

Hình ảnh
                       Mùa thu đã thực sự về ! Em bất chợt nhận ra hương hoa sữa hòa quyện cùng cơn gió. Mưa cuối hè chỉ còn lưa thừa vào những buổi chiều, mấy cánh hoa bằng lăng còn đọng lại đâu đó. Không giống miền bắc, miền nam thường mưa nhiều và để nhận ra mùa thu về cũng thật khó. Nếu không có hương hoa sữa kia thì có lẽ em đã không biết hương thu đang hòa vào bầu không khí. Trời bắt đầu trở lạnh, cái lạnh ấy man mác của hơi nước, của vị thu ngọt ngào và cuốn theo cả những mùi thơm lưu luyến.             Dường như mùa hè đã khép lại, những cơn mưa cuối hè lại làm lòng người xao xuyến. Em thích ngồi một mình ngắm mưa rơi, lặng lẽ nhớ lại bao buồn vui trong quá khứ. Nếu mùa hè ngọt ngào cây trái thì mùa thu lại là mùa của những yêu thương và kỉ niệm. Thu về làm lòng em nhớ anh, nỗi nhớ ấy nhẹ nhàng như mùi hương hoa sữa bắt đầu chớm nở. Liệu anh có về trên con đường này, về trên ...

Ánh sao mờ sau mưa

Hình ảnh
                   Anh vẫn luôn nở nụ cười khi bên cạnh em. Em có bao giờ tự hỏi vì sao nụ cười anh trở nên ngượng ngạo thế chưa ? À, mà chắc gì em đã để ý đến những cảm xúc lúc này anh đang trải. Anh đang rất đau đó thôi, đau đớn làm sao khi phải cố gắng cười để người ta không nhận ra nỗi lòng. Nếu một người chưa từng như thế thì cũng chẳng thể nhận ra được. Ít có ai đó chịu thấu hiểu cho nhau ! Nhất là khi yêu thương, thấu hiểu lại càng cần thiết hơn cả. Nhưng mà, em đã không hiểu ra được niềm đau nơi anh.          Anh đã suy ngẫm rất nhiều. Một người con trai đã trằn trọc không ngủ được, anh ta đã lén giấu đi giọt nước mắt cay đắng của đời mình để có thể dang vòng tay ôm em vào lòng. Em là một bông hoa hồng, em dịu dàng, mềm mại nhưng lại đầy gai nhọn. Anh đã cố đưa bàn tay níu lấy nhưng tất cả anh nhận lại cũng chỉ là tổn thương. Càng giữ chặt lại càng bị tổn thương đâm sâu vào, đau đớn làm sao...