Đi qua ngày gió
Gió vẫn thế - vẫn là tri kỷ của những ngày chênh vênh Ngày gió thổi, bụi tung một khoảng trời, tôi bỗng nghĩ tuổi thanh xuân của mình còn dài lắm, vậy cớ mà bản thân lại lơ đi một vài cơ hội cho mình. Ví dụ như: bỏ lỡ chuyến xe đến trường sớm, thay vào đó ngủ vùi và bắt chuyến xe đến muộn, bỏ lỡ một chương trình ca nhạc của một thời của tuổi ấu thơ, bỏ lỡ một chuyến đi, một cái nắm tay, hay bỏ lỡ một người dành tình cảm cho mình. Đứng giữa ranh giới của trưởng thành và non trẻ, hay đúng hơn là đứng bên vực của việc phải trưởng thành, những việc dại, việc khôn chợt ùa về, chợt nhận ra tuổi thanh xuân còn ngắn ngủi lắm, quay đầu, vòng thời gian đã chạy xa một khoảng trời. Chiều nay, thành phố có mưa bay – dư âm của cơn bão cũ, tôi ngả mình vào cơn gió hối hả, ngả mình vào những vòng xe. Một giai điệu cũ kỹ vang lên, tiếng leng keng của xe điện ùa về, một khung trời cũ. Tôi bỗng thấy vui, bỗng thấy chạnh lòng, và bống thấy mình ích kỷ và quá cố lạnh lùng. Kỳ lạ k...