Đôi chút tâm sự - ngày cuối tuần
Tuổi thơ trôi qua như những giấc mơ
Kỉ niệm trường xưa đã qua đâu ngờ
Một thời học sinh dấu yêu
Nào ai qua đi không gì luyến lưu
Từng trang lưu bút viết nên bap điều
Gửi lại lòng tôi nhớ những sớm chiều
Dù cách xa tình sẽ không phai nhòa
Ngày từng ngày vội vàng trôi qua ghi dấu bao nhiêu kỉ
niệm
Lời dịu dàng hiền hòa thiết tha tâm huyết cô thày
khuyên dạy
Thầm tâm nguyện nguyện một đời khắc ghi hai tiếng thầy
cô thân thương
Mai chia tay muôn phương cách xa bạn ơi chớ quên
Thầy cô cho em lớn khôn, từng lời thầy em viết trong
tâm hồn
Bài học ngày xưa khó quên, hành trang ngày nay cho đời
thắm lên
Ngày mai bạn ơi có nơi phương nào, dặn lòng đừng quên
dấu yêu hôm nào
Còn ngất ngây tình đắm say sau này
Nghe xôn xao nôn nao vấn vương giây phút chia tay đến
rồi
Bạn bè ngày nào cùng sánh vai chia sớt cho nhau vui buồn
Và rồi lòng chợt buồn xuyến xao xao xuyến nghẹn ngài
con tim
Mưa đâu rơi rơi ướt mi về đôi mắt ai
Ngày từng ngày vội vàng trôi qua, ghi dấu bao nhiêu kỉ
niệm. lời dịu dàng hiền hòa thiết tha, tâm huyết cô thầy khuyên dạy. Thầm tâm
nguyện một thời khắc ghi hai tiếng cô thầy thân thương
Mai chia tay muôn phương cách xa bạn ơi chớ quên
Sẽ nhớ hoài kỉ niệm trường xưa đã xa
Sẽ nhớ hoài ơi bạn bè sao thiết tha
Nỗi nhớ này xin gửi lại trong tiếng ca.
Viết cho ngày không lí do. Mùa hè đến, mùa hè định mệnh,
sự giao thoa giữa làm được và không làm được nó ngắn ngủi lắm, và nó hầu như
không có khoảng cách. Ngày tháng cứ trôi qua, thời gian của mình thì càng ngày
càng ngắn lại. Những quan điểm, những lí luận những lời biện minh cho bản thân
không còn gì để nói nữa, những lời xảo biện cho bản thân là không thể chấp nhận
được.
Rồi một cái gì đó được gọi là ngoi ngóp trong phút chốc,
có lóe lên tia sáng, rồi nó vụt tắt hay chạy đi đâu thì cũng chẳng biết. Bề
ngoài luôn tỏ ra cười nói, bên trong có như thế hay không là một vấn đề, Cứ mất
hút rồi lóe lên một cái, chẳng nhẽ đó là định mệnh, cái mà được coi là số mệnh
đã sắp đặt sẵn. Chẳng nhẽ cuộc đời là một giấc mơ, là một kiếp số mà bản thân ở
nơi đâu đó đang chìm đắm trong giấc ngủ phải trải qua, liệu mình tan biến thì
có trở về được trong giấc ngủ ngon lành không. Mà kì nào lại có giấc mơ trong
giấc mơ, , những giấc mơ lạ lùng như thế, chính bản thân mình là giấc mơ rồi vượt
xa nỗi khiếp đảm mình không tự vượt qua được ải đó để tỉnh giấc, Cơ thể và tinh
thần mình cứ chìm đắm mãi trong một giấc mơ, giấc mơ đó kéo dài cả một cuộc đời.
Một giấc mơ như một đêm ngủ ròng, nó là mơ về cả cuộc đời, từ lúc lọt lòng mẹ đến
lúc lìa xa cõi này, liệu giấc mơ có được hồi tỉnh không hay đến hôm sau nó lại
chìm đắm trong giấc mơ kế tiếp. Ngay cả khi viết những dòng này thì mình cũng
đang ở trong một giấc mơ, liệu những dòng chữ này sau này có thể lưu truyền
không, liệu khi nguyên bản cơ thể mình tỉnh dậy mình có đọc được những cái này
không để mình biết mình đã lạc vào giấc mơ của loài người, một giấc mơ bình dị.
Khi mơ về kiếp này mình là một cơ thể bình dị biết bao, như những con người
khác, biết ăn nói, làm việc biết tiếp thu, biết phản biện, có sở hữu tất cả
nhưng gì một con người bình thường khác. Một con người có ước mơ và hoài bão của
bản thân, một con người có dục vọng, một con người lúc buồn, lúc vui lúc hỗi hả
lúc nhàn rồi, lúc đọc sách lúc mơ màng ảo tưởng, Một con người bằng da bằng thịt
có những giấc mơ dị thường, một con người có những việc làm chưa điều khiển được
bản thân. Hơn cả là một con người có tình cảm, một con người biết yêu thương, một
con người không khi nào hoàn thiện được. Ngay trong tính cách, do đó là một giấc
mơ nên chính bản thân nó nhiều khi không điều khiển được chính thân nó trong giấc
mơ, nó đi sai đường lạc vào chốn tối tăm làm chính thân nó đổ mồ hôi sợ hãi khi
đang ngủ hay trằn trọc, day dứt, những khi nó hoàn toàn làm chủ hoàn toàn được
cơ thể trong mơ thì chính mình sẽ bước trên con đường địa đàng nơi có đầy cỏ
thơm, hoa trái lạ, nơi cực phẩm của cuộc sống. Trong giấc mơ này biết khi nào
mình bừng tỉnh (chính là lúc mình phải đi xa cõi này) có khi chìm đắm trong cõi
u mê mãi mãi không tỉnh giấc và đi vào cõi vĩnh hằng mãi mãi.
Trong cuộc sống này có bao thứ khiến mình phải phấn đấu.
“PHẤN ĐẤU” bao hàm rất nhiều ẩn ý
trong đó, có cả đấu tranh và hi sinh, phấn đấu là phải dũng mãnh, phải có sự
kiên trì, cố gắng, phải có chiến lược và chính sách, chính sách đưa ra sai “vạn quân chết”. Nhiều khi mình cần có
quân sư bên cạnh, nhưng những lúc một mình thì mình phải minh mẫn hơn bao giờ hết.
Một chiến lược đúng đắn, cộng thêm một thể chất khỏe mạnh mình chẳng cần phải dựa vào ai hết mình cũng sẽ từ từ mở
rộng ra quá trình phấn đấu của bản thân một vết đỏ chiến thắng. Phấn đấu cho
chính bản thân mình, phấn đấu cho chính bản sao trong mơ này có thể đi đến khu
vườn địa đàng, để cho chính thể bản thân tỉnh giấc một cách bình an và đón nhận
một ngày mới thật an lành.
Nhận xét
Đăng nhận xét